Bạn sẽ không biết
Chừng nào bạn còn nghĩ là bạn đã biết rồi
Bạn chỉ nghe mà không lắng
Bạn nghe để đáp trả
Quá trình nghe của bạn là một nửa
Bạn đi nửa đường (đến trái tim người đối diện) đã quay trở về nhà rồi
Người nói được nửa câu
Bạn đã đoán ra nửa còn lại
“Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi!”
Nói mãi mà người chẳng thấu
Nên chuyện giản đơn cứ được lặp lại không thôi.
Bạn chỉ đọc để nắm bắt thông tin
Đọc của bạn gấp gáp
Là hành động có điều kiện
Rằng bạn dành thời gian và công sức thế này cho đọc
Đọc phải lấy lại được thứ gì
Bạn phải nuốt được thêm kiến thức gì
Bạn phải thông minh ra
Bạn chỉ đọc để đồng tình hay bác bỏ
Không để chấp nhận, thấu hiểu
Hay đơn giản là sẻ chia một góc nhìn.
Chúng ta không biết nhất là những người thân cận nhất với mình
Vì ta tưởng ta biết rồi
Chẳng biết là những phiên bản của chúng ta sinh diệt liên tục
Mỗi sáng thức dậy ta chẳng còn là ta của hôm qua
Sao ta cứ mang người của hôm qua “gắn” lên con người mới
Người mới đang trước mặt ta
Ta có kiên nhẫn yêu lại từ đầu?
Tìm hiểu lại từ đầu?
Hiện diện với nhau?
Ta nghĩ ta biết rồi
Ta biết “công thức” để thành công
Để có mối quan hệ viên mãn
Để giác ngộ
Nên ta chẳng biết gì cả
Ta không biết điều ta không biết là gì
Mà cái không biết thì vô biên.
Ta không thể biết
Chừng nào ta còn tích trữ, ôm lấy, góp vào
Kiến thức, kỹ thuật, công thức bên ngoài
Ta chỉ có thể biết
Khi thả lỏng, buông ra, đặt xuống
Đi vào bên trong
Đó là con đường để biết ta
Ta là Tánh Biết.
Trả lời