Chúng mình không bao giờ gặp một người hai lần, bởi người đó không còn là họ vào khắc trước.
Giống như ai đó từng nói, một người không bao giờ tắm hai lần trên một dòng sông, vì không con nước nào lặp lại, và người đó cũng không còn là người đó lúc xưa.
Người Nhật có thành ngữ “Ichigo Ichie”, nghĩa là nhất kỳ nhất hội – mỗi thời điểm, một cuộc gặp gỡ.
Nếu bạn tưởng bạn gặp lại người cũ, có thể đó chỉ là bạn tự “chiếu phim” những kỳ vọng, định kiến, ý kiến,… của bạn về họ, dựa trên vô số nghiệp lực/ trải nghiệm cũ của bạn với họ hoặc không với họ.
Có người từng phỉ báng Đức Phật thậm tệ, tancong vào giáo lý của Ngài. Tuy nhiên, khi người đó ngộ ra chân lý, bèn đến quỳ lạy xin lỗi Phật. Phật bảo, không cần phải tha thứ vì người ở trước mặt ta không phải là người từng phỉ báng ta.
Trí nhớ, kỷ niệm, mong đợi, kỳ vọng hay suy nghĩ của ta về người khác, về sự vật, về trải nghiệm… dù là tốt hay xấu cũng đều cản trở chúng mình hiện diện trọn vẹn trong Hiện tại. Chúng cần thiết cho một số việc. Nhưng không nhất thiết cần dùng trong nhiều trường hợp. Nếu chúng mình cứ chiếu mãi bộ phim quá khứ, chúng mình đang không “gặp gỡ” nhau một cách chân thật, tươi mới, trọn vẹn.
Người tự do không có quá khứ, không có tương lai. Hành động dựa trên quá khứ là phản ứng. Đó là những người máy, được lập trình sẵn.
Mỗi phút giây mới vừa tới, chúng mình lại được trao cho cơ hội để làm khác, sống khác, hiện thực hóa trong thực tại mọi điều tiệm cận với trái tim mình. Và mọi người xung quanh mình cũng xứng đáng được trao cơ hội để mình rỗng rang, vô tư, “không biết” về họ. Để họ cũng được là chính mình ngay tức thời, trong hiện diện của mình.
Tiên Alien
Để lại một bình luận