Chúng ta không sợ yêu, mà sợ thất tình
Ta không sợ nhắn tin trước, mà sợ người không seen
Ta không ngại tỏ tình, mà sợ bị từ chối, không được chấp nhận tình cảm
Ta không sợ cam kết, mà sợ gắn kết rồi lại chia tay
Ta không sợ kết nối sâu với người khác, ta sợ người cũng thấy được những bất an, lắng lo, phần tối trong ta
Ta sợ người phán xét, và bỏ rơi ta
Giữa bao la rộng lớn
Ta không sợ một mình, mà sợ cô đơn
Chúng ta không sợ độ cao, mà sợ ngã xuống
Ta không sợ trò chơi cảm giác mạnh, mà sợ những rủi ro vượt quá khả năng chịu đựng của mình
Ta không sợ biển sâu, mà sợ mình đuối nước
Ta không sợ đường đi khó, mà sợ mình lạc đường
Ta đâu có sợ đám đông, mà sợ trở thành trò cười
Ta không sợ sếp, mà sợ mình làm chưa đủ tốt
Ta không sợ thất nghiệp, mà sợ chông chênh về tiền,
Mà không vững về tài chính là sợ mình không đủ giỏi, sợ đói, sợ không thể chu cấp cho những người phụ thuộc vào mình
Ta không sợ điều chưa biết, mà sợ những kết quả không thoải mái mà điều đó có thể mang lại
Ta không sợ khổ, chỉ sợ khổ hoài không có ngày cam lai
Ta không ngại chờ, mà sợ chờ rồi vẫn không có được
Mọi nỗi sợ trên đời, đều quy về mình
Không có nỗi sợ nào nằm ngoài “mình” cả
Cũng có nghĩa là cất “mình” đi là hết sợ hà
Hoặc là sợ quá thì làm luôn cho đỡ sợ
Tiên Alien
Để lại một bình luận