Tưởng là vậy hóa ra không phải vậy
Tưởng là khổ, hóa ra ta thích thế
Thích đắng cay, chua ngọt của trần gian
Thích đắm chìm rồi mới sang trang
Thích cố chấp mà cứ đòi buông bỏ.
Tưởng là vậy hóa ra không phải vậy
Tưởng yêu người, hóa ra chỉ yêu ta
Chỉ muốn người chăm sóc cho ta
Yêu thương mình như hình ta xây dựng
Lúc vỡ mộng người là người chân thật
Chẳng phải người trong mơ tưởng của ta
Lại quay ra đổ lỗi người ta
Sao yêu thế mà nỡ làm ta khổ?
Tưởng là vậy hóa ra không phải vậy
Tưởng là thật hóa ra chỉ là mơ
Tưởng chân tâm hóa ra chỉ chân ta
Tưởng Niết bàn hóa ra là hình tướng.
Tưởng đích đến là phúc lạc vĩnh cửu
Hóa ra chỉ là trạng thái chảy trôi
Thành trụ rồi sẽ hoại diệt thôi
Dù cố bám cũng không thể dính mắc.
Tưởng tỉnh rồi sẽ trả lời câu hỏi
Hóa ra hỏi chỉ biến mất thôi
Chẳng còn hỏi gì nữa trên đời
Vì đời này có gì chắc chắn?
Tưởng đi tìm là sẽ ra “Tôi”
Hóa ra thì là “Tôi” đâu mất
Đời trôi chảy ta cũng thôi đẩy
Tôi là ai hay chẳng là ai?
Dẫu cho là có đúng hay sai
Âu thì cũng chỉ là trải nghiệm.
Tưởng là chết hóa ra là sống
Tưởng vỡ toang hóa ra lại hồi sinh
Tưởng là họa hóa ra phước ẩn mình
Tưởng được mất hóa ra chẳng gì sất.
Tưởng “hóa ra” đã là ngộ ra
Mà khắc sau trạng thái đã đổi màu
Thôi còn biết dừng ở đâu được nữa?
Tiên Alien
Để lại một bình luận